0


Xin tránh xa con!

Chúa gọi bốn môn đệ đầu tiên, rồi sau này Người tuyển lựa nhóm mười hai và nhiều môn đồ khác nữa; tuy nhiên câu hỏi được đặt ra là: Người tuyển chọn dựa trên tiêu chuẩn nào? Thoạt tiên hình như Người chẳng theo tiêu chuẩn nào hết trọi! Trong việc này, Người tỏ ra hoàn toàn tự do: muốn gọi ai thì gọi. Sau này người ta giải thích rằng: mọi ơn gọi, kể cả ơn gọi Ki-tô hữu, đều là nhưng không, vô điều kiện. Tuy nhiên bài Tin Mừng hôm nay thoáng cho thấy: có một tiêu chuẩn hay điều kiện nào đó thì phải, và điều kiện này thì hết thảy mọi người được gọi ai cũng đều có được và phải có. Thú thực: khi phát hiện ra điều này, chính tôi còn cảm thấy giật mình.
Giật mình là phải, vì đã hơn 50 năm tu sĩ và 40 năm linh mục, tôi luôn được dạy và cũng luôn thâm tín rằng: mình phải sống xứng đáng với ơn gọi quí giá nhận được. Tôi đã chẳng ‘được tuyển chọn’ để trở thành tu sĩ hay linh mục qua một tiến trình đào luyện và sàng lọc hết sức căn kẽ là gì? Nhiều bạn bè tôi đã từng ‘bị loại’ hoặc rơi rụng…, và kết quả đương nhiên của thực tế này là tôi cảm tạ Chúa vì đã thương chọn tôi. Tôi thấy mình ‘cao trọng’ và ‘có phước’ hơn nhiều người: “Chúa chọn con như sét chọn ngọn cao đặc biệt”, có thời tôi đã từng hát như thế. Suốt thời gian tu luyện, tôi vẫn luôn cố gắng vươn tới một nếp sống sao cho xứng đáng với ân huệ nhận được. Nhưng rồi tôi phát hiện ra: lối suy nghĩ thông thường này không chỉnh cho lắm, không ổn tí nào!
Không nói ra, nhưng qua đoạn Tin Mừng Lu-ca hôm nay, Đức Giê-su đã hé mở cho thấy Người gọi Phê-rô, và cả ba môn đệ khác nữa, vì họ đã sấp mình xưng thú: “Lạy Ngài, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi!” Đức Giê-su đã không hề nhắc nhở ông về các tội lỗi đã phạm, thế nhưng, chính mẻ cá lạ đã làm cho ông và các bạn nhận ra sự thấp hèn, tội lỗi của mình! Hình như có một nghịch lý: Phê-rô càng nhận thấy mình phải tránh xa Người bao nhiêu, thì Người lại càng muốn ông gần gũi mình bấy nhiêu, gần tới độ, sẽ cùng Người lên đường thu phục người ta. Sau này, khi phạm lỗi nặng nề vì ba lần chối bỏ Thầy, Phê-rô lại được cất nhắc lên ‘địa vị’ còn cao trọng hơn, ‘chăm sóc các cừu mẹ của Thầy’. Có lẽ chính Phê-rô đã nhận thức được điều này cách thâm sâu nhất: càng lỗi phạm nặng nề bao nhiêu…, thì Thầy lại càng xót thương mình bằng một tình yêu mãnh liệt bấy nhiêu: “Thầy biết con yêu mến Thầy” (Ga 21:17). Nên nhớ: lần tuyên xưng cuối cùng cũng lại sau một mẻ cá lạ; phải chăng là để gợi cho ông nhớ về lần xưng thú trước, lúc khởi đầu ơn gọi làm môn đệ.?
Như thế, một điều kiện đang dần hiện rõ đó là: mọi ơn gọi làm môn đệ Đức Giê-su Ki-tô (Ki-tô hữu giáo dân, hay tu sĩ linh mục, hay giám mục giáo hoàng, hay gì gì đi nữa…) thì cũng đều phải có một điều kiện xuyên suốt, từ khởi đầu và qua từng giai đoạn triển khai và mãi cho tới lúc hoàn thành…, đó là: xưng thú tội lỗi, là nhận ra sự bất xứng để khám phá ra lòng Chúa xót thương, đồng thời tiếp tục sống trong tình yêu thương vô hạn đó. Mất đi yếu tố căn bản này, người môn đệ rất có thể đã phản bội, hay ít nhất đã đánh lạc mất nền tảng của ơn gọi mình đó là: chính mình cần đón nhận ơn cứu độ. Luôn mãi, đặc biệt vào các cột mốc quan trọng nhất của một ơn gọi (chẳng hạn như 50 năm khấn dòng và 40 năm linh mục của tôi vào năm 2011), thay vì tâm tình cảm tạ Chúa vì đã được tuyển chọn, đã bền đỗ, đã vươn lên tiến bộ…, Ki-tô hữu chúng ta cần khai thác sâu hơn nhận thức tội lỗi và thấp hèn của mình. Nhận thức này do đó ngày càng phải trở thành nền tảng cho đời sống thiêng liêng của họ qua việc nhìn nhận không chút mạc cảm: ‘tôi đã lỗi phạm’. Và sự khiêm tốn nhìn nhận này sẽ trở thành bệ phóng tâm linh giúp họ bay bổng vào không gian vô tận của Lòng Chúa xót thương. Rồi cũng chính trong cái không gian vô tận đó, họ du hành một cuộc hành trình ‘thu phục người ta’ qua việc tông đồ và bác ái hoàn toàn vô điều kiện. Cuộc thu phục này không nhắm tới mục tiêu nào khác hơn: làm cho nhiều người minh định được điều căn bản: “Phận tôi tớ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới” (Lc 1:48).
Cao cả như Mẹ Maria, uy hùng như Phê-rô, mà cũng trọn đời không ngừng hướng tới mục tiêu cốt lõi duy nhất này, thế thì  Ki-tô hữu hay linh mục chúng ta, bất luận là ai, ta sẽ không thể làm gì khác hơn được!

Lạy Chúa, có nhiều lúc con bị cám dỗ muốn đo lường sự tiến bộ đạo đức thánh thiện của mình; kết quả là tầm nhìn lại hướng về bản thân con thay vì hướng tới tình yêu thương xót của Chúa. Trong năm 2010 khi con chuẩn bị kỷ niệm 50 năm khấn dòng và 40 năm linh mục, Chúa đã cho con gia tốc được điều quan trọng là: đi sâu hơn, xa hơn vào sự chân nhận những yếu hèn và lỗi lầm mình đã phạm. Con đã thấm thía, và tự đáy lòng đã cùng với Mẹ Ma-ri-a cất lên bài ca “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi. Phận nô bộc hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới…” Vâng, xin Chúa cho con dành trọn phần còn lại của đời sống ơn gọi con để sấp mặt xuống và khẩn khoản van xin:“Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi”, vì biết rằng nói lên được điều đó, con chắc chắn sẽ được Chúa đón nhận.  A-men

God bless
Lm Gioan Ty SDB

Đăng nhận xét Bình luận bằng Google Bình luận bằng Disqus

Lưu ý:
- Để bình luận, bạn phải đăng nhập bằng tài khoản Google
- Bấm vào nút Biểu Tượng Cảm Xúc và làm theo hướng dẫn để chèn Biểu Tượng Cảm Xúc

 
Top