Người dựa vào
chiếc gối mà ngủ
“Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi mà Thầy
chẳng lo gì sao?”
Cũng
như hai dụ ngôn ‘hạt giống tự mọc’ và ‘hạt cải nhỏ bé’ được kể trước đó, sự kiện
cuồng phong nổi lên và sóng nước ập vào làm cho con thuyền các môn đệ hòng
chìm, trong khi đó Đức Giê-su ‘đang ở
đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ’ buộc ta phải suy nghĩ khi giáp mặt
với những nghịch lý đầy thách thức trong chính đời sống Tin Mừng. Tự nhiên, khi
nghĩ về Thiên Chúa cũng như về vương quốc của Ngài, thì quyền năng và sức mạnh mới
chính là điều mà mọi người thường nghĩ tới trước nhất. Chính vì vậy mà khi nhìn
thấy đau khổ tràn lan, bất công ngập tràn và sự ác thống trị, trong khi sự thiện
lại thoi thóp trong tuyệt vọng, nhiều người đã cho rằng, đó là một bằng chứng
thuyết phục cho thấy không hề có Thiên Chúa; vì nếu Ngài thật sự hiện hữu, thì với
tất cả quyền năng và thánh thiện như thế, tại sao lại không can thiệp, không
giáng phạt bằng tất cả sức mạnh của Ngài? Thiên Chúa lẽ nào lại vô tâm tới mức
đó sao? Giải đáp duy nhất mà người ta thường nại tới để giải quyết nghịch lý
này là sự kiên nhẫn chịu đựng có giới hạn của Thiên Chúa, sự nhẫn nhục này chỉ tồn
tại trong thời gian ngắn ngủi của cuộc đời này, để rồi tới kiếp sau sự công thẳng
và quyền bính của Ngài sẽ hiển trị qua việc nghiêm minh xét xử, với phần thưởng
thiên đàng dành cho người thiện, hay hình phạt hỏa ngục dành cho người dữ. Giải
đáp này trên thực tế hình như được hầu hết các tôn giáo trưng ra, tuy với những
hình thái khác nhau, chẳng hạn như thuyết luân hồi của Phật Giáo.
Vẫn
biết Thiên Chúa là quyền năng và quyền năng này vượt trên tất cả mọi sự, ‘Thức dậy, Người ngăn đe gió và truyền cho biển:
“Im đi! Câm đi!” Gió liền tắt, và biển lặng như tờ’. Thiên Chúa đương nhiên
có quyền trên cả sự dữ! Trong trường hợp cụ thể này, theo lối suy nghĩ của các
môn đệ, biển cả dậy sóng là hình ảnh quen thuộc của sức mạnh sự dữ, của tà thần
(xem Mc 1:25). Có điều là ít tôn giáo nào dám nghĩ rằng quyền năng lớn lao nhất
của Thiên Chúa (Thượng Đế…) lại chính là quyền năng buộc Ngài phải câm nín.
Ngoài Ki-tô giáo, có tôn giáo nào dám nghĩ rằng có một Thiên Chúa mà quyền năng
và bản chất tuyệt hảo nhất của Người lại chính là lòng nhân từ và thứ tha? Đặc
tính ‘nhân từ và hay thương xót’ của Thiên Chúa, nếu có tìm thấy trong Do Thái
giáo, Hồi giáo…, thì cũng chỉ mang tính tạm bợ và hạn hẹp, và chỉ dành cho một
số đối tượng nhất định mà thôi (các tín hữu trung thành, những người công chính
chẳng hạn). Chỉ riêng Tin Mừng của Đức Giê-su mới cho ta hiểu rằng Thiên Chúa
là tình yêu, và bản chất của Tình Yêu đó trước hết và trên hết là thứ tha và
hay thương xót. Phải chăng từ muôn thuở yếu tính của Thiên Chúa chính là điều
này… và sẽ còn tiếp tục mãi mãi cho tới muôn đời? Mạc khải lớn nhất của Đức
Giê-su Ki-tô chính là đây: Thiên Chúa không lên án, Ngài không luận phạt, Ngài
chỉ làm một điều duy nhất là cứu độ và xót thương. Luận phạt hay lên án là do chính
con người tự quàng vào cổ mình “vì đã
không tin vào danh của Con Một Thiên Chúa” (Ga 3:16-21). Kể từ mạc khải vĩ
đại này, thinh lặng trước sự dữ, thay vì là yếu đuối sợ hãi, lại biểu lộ sức mạnh
vô địch nhất của Thiên Chúa. “Ông không
nói lại được một lời sao? Mấy người này tố cáo ông gì đó?... Nhưng đức Giê-su vẫn
làm thinh” (Mt 26:62-63).
Thần
lực Người làm cho gió im biển lặng đã làm cho các môn đệ hoảng sợ, mối hoảng sợ
này có lẽ lớn không kém lúc cuồng phong bão tố nổi lên, ‘Các ông hoảng sợ nói với nhau…’ Mô-sê trước bụi gai bốc cháy (Xh 3:1),
hoặc I-sai-a khi thoáng nhìn thấy vinh quang Thiên Chúa (Is 6:5), hoặc bất cứ
ai khác cũng đều run sợ trước mọi biểu hiện của quyền lực thần linh. Chỉ duy uy
quyền tình yêu của Thiên Chúa là không gây sợ hãi! Và chỉ có sức mạnh tình yêu
tha thứ mới làm cho con người được thư thái và an bình thực sự. “Bình an cho anh em… Thầy đây đừng sợ!”
(Lc 24:36). Một khi được Đức Giê-su tỏ cho biết Thiên Chúa là ai trong thực chất
của Ngài, và Thần Khí giúp ta khám phá ra Thiên Chúa thật gần gũi, thấu hiểu hết
các yếu đuối lỗi lầm của con người cho dù họ có gian ác tội lỗi tới đâu đi nữa,
bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy tràn ngập một niềm an bình độc đáo, một thứ an bình không
ai trên cõi đời này có thể ban cho. “Thầy
ban cho anh em bình an của Thầy… không theo kiểu thế gian. Anh em đừng xao xuyến
cũng đừng sợ hãi…” (Ga, 14:27)
Tuy nhiên, một
khi khám phá ra và hiểu rõ hơn về sức mạnh tình yêu tha thứ và xót thương của Thiên
Chúa, con người sẽ không khỏi cảm thấy một mối kinh ngạc thú vị, gần giống như một
cảm giác ngất ngây. Hy vọng rằng các Ki-tô hữu chúng ta, một khi nghiệm thấy cảm
giác tuyệt diệu đó, hãy để cho mối ‘kinh ngạc ngất ngây’ này tiếp tục tràn ngập
tâm hồn mình… bây giờ và cho tới muôn đời!
Lạy Vua Tình Yêu nhân ái, cảm tạ Chúa đã một lần cho
con nếm cảm được uy lực tình yêu nhân ái Chúa trong đời sống con. Xin cho con
luôn nghiệm thấy Thiên Chúa tình yêu đang thinh lặng hiện diện trong con giữa mọi
sóng gió cuộc đời. Xin đừng bao giờ cất khỏi lòng con sự bình an ngây ngất của
Thần Khí hiện diện trong con, để con luôn có thể mở miệng kêu lên ‘Áp-ba’ giữa
mọi nghịch cảnh. A-men
Lm.Gioan Ty, SDB
Đăng nhận xét Bình luận bằng Google Bình luận bằng Disqus
Lưu ý:
- Để bình luận, bạn phải đăng nhập bằng tài khoản Google
- Bấm vào nút Biểu Tượng Cảm Xúc và làm theo hướng dẫn để chèn Biểu Tượng Cảm Xúc