Suy niệm
Tin Mừng Ga
21:1-19
Sự phục sinh của Phê-rô
Chương 21 Phúc Âm Gio-an
được các học giả Kinh Thánh cho là đã được các môn đồ của tông đồ Gio-an thêm
vào sau này; vì tự nó kết luận toàn cuốn Tin Mừng thứ tư đã trọn vẹn ở ngay cuối
chương 20 rồi. Dầu vậy thì tôi vẫn thấy rằng: thêm chương 21 này không những hợp
lý, mà còn rất cần thiết nữa là đàng khác; cần phải đề cập tới Phê-rô - thủ
lãnh đã phục sinh như thế nào, sau khi đã gục ngã trong tội chối bỏ Thầy mình;
cần phải biết: một Phê-rô - tuyên tín ‘đã
trở lại’ như thế nào, sau khi ‘bị Sa-tan sàng như người ta sàng gạo’
(Lc 22:31-32). Và nếu đây là suy tư của nhóm môn đồ của tông đồ Gio-an… thì tôi
lại càng thấy Hội Thánh thời sơ khai đã có một tầm hiểu biết sâu sắc và cụ thể
như thế nào về biến cố Phục Sinh.
Lần hiện hình của Đấng
Phục Sinh trên bờ hồ Ti-bê-ri-a diễn ra trong một khung cảnh rất ư là đời thường!
Hình như tác giả vẫn muốn lưu tâm độc giả mình tới vai trò lãnh đạo của Phê-rô,
kể cả trong các công việc vặt vãnh: các môn đệ khác vẫn tôn trọng vai trò làm đầu
của ông, thậm chí cả trong việc đi đánh cá. Thế rồi Đức Ki-tô Phục Sinh hiện ra
đứng trên bờ hồ trong một hình dạng rất đời thường, tầm thường tới độ: ‘các môn đệ không nhận ra đó chính là Đức
Giê-su”. Và như một gợi ý để nhận ra mình, Đức Giê-su đã dùng tới sự kiện
đánh cá, một công việc không những thiết thân với bốn môn đệ đầu tiên, mà còn
liên quan tới niềm tin của các ông - cách riêng Phê-rô, vì nó gợi nhớ mẻ cá lạ
ngày nào đã làm cho ông nhận ra con người tội lỗi thấp hèn của mình (Lc 5:4-11).
Lần này thì môn đệ Gio-an là người đã phát hiện ra điều đó, nhưng trong một nội
dung mới mẻ và sâu sắc hơn nhiều.
Nhờ cũng một mẻ cá lạ
trên mặt hồ này, Phê-rô năm nào đã khởi đầu ơn gọi môn đệ của mình bằng lời tuyên
xưng đầy khiêm tốn: “Lạy Chúa, xin tránh
xa con, vì con là kẻ tội lỗi!” nhưng rồi dần dà ông hầu như quên bẵng đi điều
ấy. Những lần tuyên xưng sau này của ông lại sặc mùi tự mãn, nặng tính chủ quan
với những lời quyết đoán chắc nịch; ông cam đoan mình sẽ trung thành bảo vệ Thầy
đến cùng… Tông đồ Phê-rô hùng hổ ngăn cản Thầy ra đi chịu chết; ông sắm gươm để
chiến đấu vì Thầy; ông nặng lời tuyên thệ: “dầu
có phải vào tù hay phải chết với Thầy đi nữa, con cũng sẵn sàng”. Đúng là
Sa-tan đang sàng sẩy ông! Cạm bẫy ‘mất
lòng tin’ lớn nhất mà ông đang rơi vào, chính là để mình bị cuốn trôi xa khỏi
lòng thương xót tha thứ của Thiên Chúa, vì thái độ tự cao tự đại…; và hậu quả
là: ông đã bị chìm ngập, đã chết trong sự phản bội chối bỏ Thầy.
Đức Ki-tô Phục Sinh hiện
hình trên bờ hồ, cũng với một mẻ cá lạ khác, chính là lời mời gọi Phê-rô (và
các tông đồ khác) hãy chỗi dậy, tức là: hãy quay trở về từ thái độ tự phụ ‘cam
đoan sẽ trung kiên…’ để rồi dẫn đến ngã quị trong cái chết chối bỏ Thầy, để rồi
họ khiêm cung chỗi dậy đón nhận tình yêu tha thứ đầy nhân ái của Thầy Chí
Thánh. May mắn thay, Phê-rô đã chỗi dậy và đã thực sự phục sinh! Gio-an cho thấy:
cuối cùng thì Phê-rô đã nhận ra điều này cách sâu xa hơn hết thảy các môn đệ
khác. Cái tánh bộc trực của một Simon, con ông Gioan (nghĩa là một Phê-rô trần
tục) vẫn còn đó: “Thưa Thầy có, Thầy biết
con yêu mến Thầy”. Nhưng tới lần thứ ba thì ông chỉ dám đáp lại câu hỏi: “Anh có yêu mến thầy hơn các anh em này
không?” bằng lời khiêm tốn: “Thưa Thầy,
Thầy biết rõ mọi sự; Thầy biết con yêu mến Thầy”; có nghĩa là: Thầy biết
con yếu đuối như thế nào nhưng vẫn cố yêu mến, Thầy biết con có một tình yêu
khác trước nhiều lắm rồi. Cũng chính lúc đó, phải chỉ lúc đó mà thôi, vai trò
lãnh đạo tối cao của Phê-rô mới chính thức được chuẩn nhận: “Hãy chăm sóc các cừu mẹ của Thầy”; nói
cách khác: “hãy làm cho (lòng tin của)
anh em của anh nên vững mạnh”. Quyền lãnh đạo Hội Thánh Phục Sinh được trao
cho một Phê-rô phục sinh, từ vị trí tự mãn trao ban tới thâm tín khiêm tốn đón
nhận, quả là điều đáng cho ta lưu tâm!
Thế mới rõ: phục sinh phải
là cuộc trở lại tận căn của mọi môn đệ Đức Ki-tô, bắt đầu từ các thủ lãnh trong
Hội Thánh…, kể cả các đấng nắm giữ vai trò kế vị Phê-rô ‘chăm sóc các cừu mẹ’.
Tất cả mọi Ki-tô hữu chúng ta đều cần phải được phục sinh ngay từ bây giờ, bởi
vì phục sinh chính là nhận biết tội chết của mình, để được quyền năng Chúa cho ‘vượt
qua’ tới sự sống trọn hảo trong lòng thương xót cứu độ của Thiên Chúa. Hết thảy
Ki-tô hữu chúng ta đều phải là đoàn dân phục sinh ngay từ bây giờ!
Và những người dẫn đầu
đoàn dân phục sinh này, như Phê-rô, các Giám Mục và Linh Mục, trong đó có tôi…
cũng phải là những con người phục sinh, cũng như chính mình đã từng trải nghiệm
cách sâu xa về tình yêu thương tha thứ của Thiên Chúa ngày nào, trong cái chết
lâm sàn…: một tình yêu đã vực mình chỗi dậy từ cõi chết.
Lạy Thiên Chúa giầu lòng xót thương, cảm tạ Chúa đã cho con
học biết bài học phục sinh của Phê-rô, bài học làm con thấm thía, trong tư cách
linh mục. Con biết: tuyên xưng đức tin thực sự hệ tại ở điều gì, và làm thế nào
củng cố niềm tin của các anh em con. Nếu việc sa ngã của Phê-rô đã trở thành một
đại phúc cho ông, thì xin Chúa cũng đưa những khuyết điểm, sa ngã và lỗi phạm của
con vào trong Phục Sinh của Chúa; để chính con, và nhiều anh em linh mục khác nữa,
sẽ thâm tín hơn về lòng thương xót cứu độ Chúa hằng trao ban. A-men
Đăng nhận xét Bình luận bằng Google Bình luận bằng Disqus
Lưu ý:
- Để bình luận, bạn phải đăng nhập bằng tài khoản Google
- Bấm vào nút Biểu Tượng Cảm Xúc và làm theo hướng dẫn để chèn Biểu Tượng Cảm Xúc