Suy niệm
Tin Mừng Lc 10:1-12, 17-20
Nguyên nhân của niềm vui Ki-tô hữu
Không ai đón nhận
mừng vui vì thất bại! Người ta vui mừng khi thành công, nhất là thành công
trong các công việc đầy gian nan thử thách (cứ xem bóng đá hay bất cứ môn thể
thao nào là tất biết: người người, từ cầu thủ đến cổ động viên, đều nhẩy mừng
hân hoan sau mỗi bàn thắng vất vả). Chẳng lạ gì mà Nhóm Mười Hai, sau một chuyến
hành trình truyền giáo đầy khó khăn, đã trở về hớn hở mừng vui vì: “Đến cả ma quỉ cũng phải khuất phục chúng
con!” Công tác mà các ông đã chu toàn quả là cực kỳ khó khăn đối với từng
cá nhân, khó như ‘chiên con đi vào giữa bầy
sói’ -
hình ảnh Đức Giê-su sử dụng. Đã thế trước đó, Người còn cho huấn dụ đòi các ông
phải ra đi trong tình trạng thiếu thốn mọi phương tiện hỗ trợ, không chỉ vì miễn
cưỡng nhưng có chủ đích rõ ràng… Thế mà các ông - những con người tầm thường lại
đã hoàn thành công tác được trao cách xuất sắc; không mừng sao được!
Thế nhưng, phản ứng của
Đức Giê-su trước điều này mới thật bất ngờ tới độ gây sốc: có vẻ như Người
không tán đồng với niềm phấn khởi vì thành công rất đáng biểu dương đó. Người
không chỉ khôn ngoan cảnh giác các ông rằng thành công có thể tiềm ẩn một cạm bẫy
đầy nguy hiểm: “Thầy đã thấy Xa-tan như một
tia chớp từ trời sa xuống…Anh em chớ mừng vì quỷ thần phải khuất phục anh em”,
mà còn chỉ cho thấy niềm vui và tự hào chân thực của người môn đệ phải dựa trên
một cơ sở khác. Câu xác quyết của Người về vấn đề này thật khó hiểu, chứa đựng
nhiều uẩn khúc: “Nhưng hãy mừng vì tên
anh em đã được ghi trên trời!” Thiết tưởng chúng ta cần dành chút thời giờ để
tìm hiểu hậu ý Đức Giê-su muốn nói gì qua lời phát biểu lạ đời trên; bởi vì nếu
hiểu được điều này ta mới có cơ may nghiệm ra điều gì đích thị là mục tiêu của
những nỗ lực xây dựng niềm tin Ki-tô hữu hay sống Tin Mừng của chúng ta.
‘Cảnh giác khi thành
công’… điều này đã được nhiều nhà hiền triết nhắc nhở; thành công có thể dẫn đến
tự mãn, tự kiêu… và làm cho mờ mắt để không nhận ra, hoặc quên mất vai trò của
Thiên Chúa trong đời sống mình; “Thầy đã
ban cho anh em quyền năng”. Bình thường thì, nếu tránh được khuyết điểm
này, thành công chân chính cũng rất đáng vui mừng chúc tụng lắm chứ! Không ai
ngăn cấm diễn tả một niềm vui chính đáng, và hẳn Đức Giê-su cũng
không! Thế nhưng hình như Người vừa nhắc tới một niềm vui còn quan trọng và lớn
lao hơn cả thành công, điều mà rất thường khi các môn đệ (và cả chúng ta nữa) đã
quên mất: “Vui vì tên anh em đã được ghi
trên trời”. Niềm vui này có vẻ quá thụ động, chẳng có gì đáng tự hào, chẳng
có gì là thành tích vẻ vang; đơn giản nó giống như niềm vui bỗng
dưng trúng số vậy!
Đúng vậy, trong đời sống
đạo hàng ngày, rất nhiều người chúng ta dễ dàng quên đi mất niềm vui đặc biệt này,
nhất là những ai tỏ ra quá quan tâm tới phần rỗi linh hồn mình, người ta vẫn
thường quan niệm: việc giữ đạo là một cuộc chiến đấu trường kỳ, đầy cam go thử
thách; với ơn Chúa đỡ nâng, ta phải ra công chiến đấu sao cho có thể chiến thắng
được ba thù. Ta mừng vui mỗi khi vượt thắng được một cơn cám đỗ, và rất đau buồn
khi không may sa ngã vì yếu đuối; thế nhưng, có lẽ chính vì cuộc chiến thiêng
liêng này được thực hiện với quá nhiều quyết tâm mà việc giữ đạo của ta trở
thành một nỗi lo nhiều hơn là nỗi mừng.
Trong dịp mừng kim khánh
khấn dòng, nhiều anh em đã nhắc khéo tôi là: phải đợi tới sau khi tắt thở, ta mới
có thể yên tâm được rằng mình có bền đỗ hay không. Phải chăng họ có lý? Tuy
nhiên qua câu gợi ý ấy, tôi thấy phảng phất đâu đó một mối lo, lo rằng mình
không vững mạnh đủ để bền đỗ, rằng kiếp sống con người quá mỏng dòn. Theo lối
suy nghĩ thông thường thì: mối lo sợ này rất là chính đáng và có nền tảng dựa
trên kinh nghiệm hiện sinh hằng ngày; tuy nhiên đứng trước Tin Mừng thì hình
như nó trở thành khập khiễng và hụt hẫng sao đó: đức tin Ki-tô hữu đâu có mục
đích đặt tôi đối diện với một Thiên Chúa xét xử nghiêm minh, nhưng đối diện với
một Giê-su Ki-tô đến không phải để luận phạt nhưng để cứu vớt (Ga 12:44-50). Đức
Giê-su là người duy nhất đã mạc khải về một Thiên Chúa nhân ái và hay thương
xót, Đấng tự ngàn xưa đã ghi tên tôi trong sổ hằng sống, trước cả khi tôi lập
được công nghiệp.
Như vậy thì chỉ niềm tin
vào Đức Ki-tô mới là gia tài quí giá nhất mà tôi cần lưu giữ, là niềm hy vọng vững
vàng nhất mà tôi phải nuôi dưỡng, chứ đâu phải quyết tâm thủ đắc được các nhân
đức hay đạt tới mức trọn lành qua dày công tu luyện. Trên con đường thiêng
liêng của Tin Mừng, tôi không được phép đánh giá mức tiến bộ dựa trên các thành
quả nhân đức hay thánh thiện mình đạt được. Mục tiêu đời sống tu sĩ của tôi đâu
có phải là đạt tới chế ngự bản thân tới cấp độ thượng thừa có khả năng khuất phục
được cả quỷ thần hay các dục vọng lăng loàn. Chính Tin Mừng dạy cho tôi biết: tự
bản chất con người luôn là yếu đuối, nhưng chỉ cần đặt niềm tin tuyệt đối nơi Đức
Ki-tô Giê-su để nhận biết Thiên Chúa xót thương và cứu độ, thế là tôi có thể bảo
đảm ‘tên mình đã được ghi trên trời’. Mọi Ki-tô hữu đều biết rằng: chính khi cảm
thấy thấp hèn và tội lỗi nhất, nhưng với lòng chân thành sám hối, họ nghiệm ra
lòng Chúa xót thương là lớn hơn tất cả mọi sự, rằng tên mình đã bảo đảm được Đức
Ki-tô ghi sâu trong trái tim nhân ái của Người, và như thế là phần rỗi linh hồn
của họ chắc chắn được đảm bảo. Lúc đó, vâng chỉ lúc đó, họ mới nếm cảm được niềm
vui thuần khiết, niềm vui chiến thắng, niềm vui mà Đức Giê-su vừa trang trọng
nhắc nhở các môn đệ của mình: “Vui vì tên
anh em đã được ghi trên trời”, niềm vui trọn vẹn nhất.
Phần tôi thì thế nào:
tôi có thường xuyên cảm thấy niềm vui sâu xa nhất này trong thẳm sâu cõi lòng
mình hay không? Phải
chăng đón nhận Tin Mừng cứu độ mới thực sự là cứu cánh duy nhất của đời tôi? Phải
chăng tôi vẫn coi được cứu rỗi là một ân huệ của Chúa, và tôi sẽ chỉ bảo đảm được
nó trong niềm tin vào Đức Ki-tô Giê-su mà thôi?
Lạy Chúa, xin cất khỏi lòng con mối lo sợ âm ỷ do các yếu đuối
và sa ngã hàng ngày tạo nên trong con; xin đổ đầy tâm hồn con niềm vui được
lòng nhân ái Chúa
ghi tên vào sổ hằng sống, bất chấp tất cả
những giới hạn tội lỗi của bản thân. Trong đời sống thiêng liêng, con thà đánh
mất tất cả các nhân đức đã dày công tu luyện trong nhiều năm tháng, nhưng xin
Chúa giữ gìn con để không bao giờ… vâng, không khi nào đánh mất niềm tin vững
chắc vào lòng Chúa xót thương sẽ cứu độ con. A-men
Các bạn thân mến,
Dòng
Biển Đức nữ nơi chúng tôi qua tuần tĩnh tâm rất yên tĩnh mát mẻ và tươm
tất như một thiên đàng dưới thế, chỉ có thiếu một điều là không có
internet để gửi bài cho các bạn.
Đăng nhận xét Bình luận bằng Google Bình luận bằng Disqus
Lưu ý:
- Để bình luận, bạn phải đăng nhập bằng tài khoản Google
- Bấm vào nút Biểu Tượng Cảm Xúc và làm theo hướng dẫn để chèn Biểu Tượng Cảm Xúc