Suy niệm
Tin Mừng Lc 10:38-42
Chọn phần tốt nhất là chiêm ngắm Thập Giá
Cô Mác-ta đón Thầy
Giê-su như khách quí vào nhà mình, và cô tất bật phục vụ khách, một công việc cần
thiết và bắt buộc đối với bất kì ai đón tiếp khách quí; thế nhưng không hiểu
sao, Đức Giê-su lại dám khảng định là: việc cô đang nhiệt tâm chu toàn là điều
không mấy cần thiết! Còn tác phong thụ động - mất thì giờ của cô em Ma-ri-a ngồi
yên và lắng nghe, thì lại được Ngưởi đề cao và khen ngợi là: ‘đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi’.
Chúng ta vẫn thường
nghĩ: Ki-tô hữu (hơn nữa tu sĩ và linh mục) là những người đón tiếp Đức Ki-tô
vào đời mình; có thể chúng ta đã được dạy dỗ và huấn luyện rằng, phải sống làm
sao cho Chúa – Vị Thượng Khách được hài lòng. Để được như thế ta phải cặn kẽ nắm
giữ mọi điều răn và luật lệ, phải làm lành lánh dữ, phải lập nhiều công đức, phải
làm nhiều việc thiện…; tóm lại, đời sống đạo của ta phải là một cuộc sống khá tất
bật để lo sao hết lòng phụng sự Chúa (như vẫn quen nói thế!). Giáo lý, và có lẽ
cả nền thần học nữa, đã không ngừng dạy điều đó, cũng như tất cả mọi người đều
cho rằng: suy nghĩ trên là hoàn toàn chính xác.
Thế nhưng, chính câu trả
lời của Đức Giê-su, khi đáp lại lời yêu cầu rất chính đáng của cô Mác-ta, buộc
ta phải đặt lại vấn đề: lối suy nghĩ phổ thông kia có hoàn toàn ‘đúng’ hay
không? “Chỉ có một chuyện cần thiết mà
thôi”, và đó không phải là: tất bật phục vụ của Mác-ta, mà là: “ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người dạy”
của Ma-ri-a. Điều này làm ta phải đặt
câu hỏi: cụ thể điều gì mới là cần thiết nhất trong đời Ki-tô hữu? Có điều gì
còn quan trọng và cao quí hơn cả giữ các điều răn, chu toàn lề luật, làm lành
lánh dữ và thực thi công bằng bác ái không? Thinh lặng ngồi bên Chúa để lắng
nghe Lời Yêu Thương của lòng nhân ái, yên lặng đứng bên Thập Giá (cùng với Mẹ
Ma-ri-a) để chiêm ngắm Lời Cứu Độ của Giê-su, chẳng lẽ lại là điều quan trọng
nhất hay sao; chẳng lẽ các Ki-tô hữu nhất thiết phải làm điều này hơn là điều
kia, và ưu tiên đưa vào chương trình sống của mình hay sao? Nếu thật là như thế,
thì lời Đức Giê-su nhắc nhở cô Mác-ta cũng sẽ phải áp dụng cho mọi Ki-tô hữu
chúng ta trong việc giữ đạo (đăc biệt cho các linh mục và tu sĩ bề bộn trong
công việc mục vụ tông đồ): “Mác-ta!
Mác-ta ơi! Con băn khoan lo lắng nhiều chuyện quá!”
Về phần mình, tôi không
dám nghĩ như thế; tôi vẫn cố xua đuổi tư tưởng này ra khỏi đầu vì lẽ: nó như
quá ngược ngạo với những gì thói thường người ta vẫn làm trong đời sống đạo.
Ngay trong tư cách linh mục, từ lâu lắm rồi, tôi vẫn tâm niệm là: phải dạy cho
các tín hữu sống sao cho xứng với ơn gọi của họ. Các bài giảng của tôi vẫn chủ
yếu mang tính luân lý, chỉ dạy cho giáo dân biết sống sao cho phải đạo: phải
làm lành lánh dữ, phải ra công làm nhiều việc thiện để làm cho Chúa được vui thỏa.
Trong số các công tác mục vụ tôi thi hành trong đời linh mục thì, nỗ lực làm
cho tín hữu biết chiêm ngắm Thập Giá có vẻ như đã bị tôi coi nhẹ, hoặc cho là
chỉ thứ yếu! Sau khi được tôi dạy dỗ, không biết có bao nhiêu giáo dân nhận ra
rằng: điều cần thiết nhất cho niềm tin của họ là lắng nghe Lời Cứu Độ, là chiêm
ngắm Thập Giá, và trọn vẹn tín thác vào lòng Chúa xót thương. Ngay cả việc cử
hành Thánh Lễ cũng thường bị tôi trình bày như, một chu toàn bổn phận phụng tự,
mà Chúa - vị khách quí đang ngự đến đáng được tôn thờ và cung nghinh; thay vì
là chiêm ngắm và đón nhận Thập Giá tình yêu; chẳng trách gì ngay cả các giáo
dân của tôi được coi là đạo đức nhất cũng chỉ rất mực quan tâm tới việc phụng
thờ Chúa và giúp đỡ đồng loại, thế còn chiêm ngắm lòng thương xót Chúa thì còn
quá ít, quá xa lạ, hoặc không mấy được coi trọng đề cao.
Và tất cả các điều trên
là hậu quả tất yếu của một quan niệm đã ăn rễ quá sâu nơi các Ki-tô hữu chúng
ta, đó là: mối bận tâm lo lắng hàng đầu luôn phải là làm sao cho ‘danh Chúa được
rạng rỡ vinh quang’. Với Tin Mừng hôm nay, Đức Giê-su muốn gửi tới mỗi chúng ta
lời nhắn nhủ: còn có một điều cần thiết và phải được dành ưu tiên hơn nữa,
trong lãnh vực giờ giấc cũng như lưu ý quan tâm, đó là lắng nghe và chiêm ngắm
Lời Giê-su Thập Giá - Lời của lòng thương xót cứu độ.
Phải chăng khi đề cao vị
trí trung tâm của Thánh Lễ, Giáo Hội không muốn điều gì hơn là: tạo cho các tín
hữu dịp ‘thụ động’ ‘ngồi bên chân và lắng
nghe’ Lời Tình Yêu Cứu Độ như cô Ma-ri-a ngày xưa?
Các ơn các bạn vì tuần tĩnh tâm tôi hướng dẫn tuần qua đã được Thần Khí Chúa tác động. Mong rằng đã đạt được kết quả chờ đợi.
Xin
gửi tới các bạn bài suy niệm CN XVI năm C. cũng vui mừng thông báo với
các bạn, tuần qua cuốn sách Sống Thần Khí tôi biên soạn đã được xuất
bản. Chân thành cảm ơn các bạn đã tận tình cộng tác và giúp đỡ, đóng góp
nhiều mặt.
Đăng nhận xét Bình luận bằng Google Bình luận bằng Disqus
Lưu ý:
- Để bình luận, bạn phải đăng nhập bằng tài khoản Google
- Bấm vào nút Biểu Tượng Cảm Xúc và làm theo hướng dẫn để chèn Biểu Tượng Cảm Xúc