Suy niệm
Tin Mừng Lc 10:25-37
Chiêm ngắm làm sao, yêu làm vậy
Ông thầy thông luật là một
người Do Thái chính hiệu, thường xuyên suy niệm về luật pháp của Cựu Ước, chắc
hẳn ông thừa hiểu rằng: yêu người là một luật điều mà mọi người Do Thái đều phải
tuân giữ, dựa trên giao ước đã ký kết với Đức Chúa Gia-vê. Chính việc giữ các
giới luật này sẽ tạo nên sự công chính thánh thiện, có sức mang lại sự sống đời
đời, trong khi yêu người được ông hiểu là yêu người cận thân, còn kẻ thù thì
đương nhiên phải ghét bỏ (xem Đnl 19:18-21); và điều này thật là hợp lý và rất
thường tình, người cận thân trở thành người thân cận có đi có lại với mình; thậm chí ngay cả Đức Chúa Gia-vê trong lịch
sử giải phóng cũng đã có đi có lại rất sòng phẳng với dân riêng của Ngài. Cũng
chính vì quan niệm về Đức Chúa được luật pháp trình bày như thế, nên thầy thông
luật đã có thể biện minh cho khái niệm ‘yêu
đồng loại và ghét kẻ thù’ của mình là hợp lý.
Đức Giê-su cũng đặt ‘yêu người’ thành ‘luật’ nền tảng của Giao Ước Mới; đối với Người, yêu người cũng vẫn
là yêu người cận thân, yêu đồng loại, tuy nhiên nội dung của hạn từ ‘cận thân’
này hình như đã được mở rộng tới chân trời vô tận, rộng tới độ, nó hầu như đã
mang lấy một ý nghĩa hoàn toàn mới, một cái mới vô tiền khoáng hậu. Đức Giê-su
giải thích, bắt đầu bằng việc kể câu chuyện dụ ngôn về ‘người Sa-ma-ri tốt lành’, rồi ứng dụng bằng chính cái chết của Người
trên thập giá, như một minh chứng cụ thể. Người muốn xác quyết rằng: chính
Thiên Chúa là người đầu tiên thực hành cái ‘luật yêu người’ rất mới mẻ này. Quả
vậy các Ki-tô hữu chúng ta, qua hình ảnh người Sa-ma-ri nhân hậu, luôn chiêm ngắm
một Thiên Chúa yêu thương cứu vớt, một Thiên Chúa luôn chủ động đi bước trước,
hiện thân cách cụ thể trong một Giê-su Ki-tô tự hiến và trao ban cách tự nguyện
trên thập giá. Nhờ thế mà sự hiểu biết và thực thi ‘yêu người cận thân’ của các Ki-tô hữu cũng sẽ được biến cải hoàn
toàn, tùy theo mức độ họ chiêm ngắm ‘Người Sa-ma-ri Tốt Lành’ đó ra sao.
Thiên Chúa mà Ki-tô hữu
ký kết giao ước với, sẽ không còn là một Thiên Chúa chỉ yêu kẻ lành thánh và
ghét bỏ kẻ tội lỗi, ân thưởng người lành và trừng phạt kẻ gian ác, như quan niệm
thông thường của nhiều tôn giáo và ngay cả của Cựu ước. Khi bắt gặp một người
sa ngã, Người đâu có như các thày tư tế và Lê-vi ‘tránh qua bên kia mà đi’. Thậm chí nhiều lần Người đã so sánh mình
với thầy thuốc đến vì người bệnh chứ đâu vì người khỏe mạnh, với người mục tử bỏ
cả đàn lại để ra đi tìm con chiên lạc. Người không những không xa tránh người bị
phong hủi ghê tởm, mà còn chạm tới và chữa lành anh ta; không xua đuổi mà còn để
cho người đàn bà tội lỗi ôm hôn chân mình… Ki-tô hữu phải biết rằng: mình đã ký
kết Giao Ước Mới với một Thiên Chúa
như thế. Mà làm sao họ không biết cho được, khi mà ngay từ khởi đầu ơn gọi
Ki-tô hữu, chính họ đã lãnh nhận Phép Rửa thứ tha, và liên tục trong suốt đời sống
không ngừng nhận đi lãnh lại bí tích Hòa Giải với lòng thống hối ăn năn? Đối với
họ, hình ảnh người Sa-ma-ri tốt lành vẫn còn là quá mờ nhạt, so với ánh sáng
nhân ái chói chang mà Đức Ki-tô Giê-su đã thực hiện trên thập giá, cho cá nhân
họ và cho toàn nhân loại!
Ấy thế mà hình như vẫn
còn điều gì chưa ổn: nếu trong tư cách Ki-tô hữu, chúng ta thật sự thường xuyên
chiêm ngắm (chưa nói tới kết hợp mật thiết) một Giê-su - Thiên Chúa như thế; nếu
ta liên tục làm dấu Thánh Giá và cử hành hiến tế Thập Giá… thì tại sao ta vẫn
chưa thể yêu người cận thân, thậm chí ngay trong suy tưởng chứ chưa nói tới
hành động? Cho tới giờ vẫn chẳng thấy gì chuyển biến cả; ta vẫn cứ đòi cho bằng
được người ta phải yêu mình trước, để rồi mình yêu lại sau… Yêu người của chúng
ta - Ki-tô hữu đâu có gì khác với yêu tha nhân của dân ngoại’ sống chung quanh,
vẫn tính toán hơn thua, vẫn ‘hòn đất ném đi hòn chì ném lại’, vẫn chẳng mấy lộ
rõ nét ‘tự hiến’ (cho dầu nhiều người, nhất là các linh mục tu sĩ, vẫn tự mãn đề
cao và áp dụng hạn từ đó cho mình). Lý do có thể là: vẫn còn tồn tại một thiếu
sót trầm trọng nào đó trong việc chiên ngắm ‘Người Sa-ma-ri Thập Giá’ của các
Ki-tô hữu chúng ta; “Ông hãy đi, và cũng
làm như vậy”, lời Đức Giê-su nói với ông thầy thông luật, lẽ ra phải là cả
một chương trình chiêm ngắm và hành động của mỗi Ki-tô hữu chúng ta qua các thời
đại.
Ồi, nếu tôi đã biết
chiêm ngắm nhiều hơn nữa một Thiên Chúa “đã
thực thi lòng thương xót đối với…” chính tôi; một Thiên Chúa đã coi tôi là
một cận thân, ngay cả khi tôi thù hằn và đối nghịch với Người, đã “chạnh lòng thương… lại gần, lấy dầu, lấy rượu
đổ lên vết thương cho tôi, băng bó lại… rồi vực lên lưng lừa của mình, đưa về
quán trọ mà săn sóc…”! Tôi thiết nghĩ: toàn bộ chương trình sống của Ki-tô
hữu chúng ta chỉ hệ tại ở việc ‘chiêm ngắm’ lòng thương xót Chúa đã dành cho
mình, rồi ra đi… và cũng làm như vậy.
Lời Chúa hôm nay mời gọi
chúng ta chiêm ngắm một Giê-su Thập Giá mà ‘người Sa-ma-ri tốt lành’ trong bài
dụ ngôn chỉ là một phác thảo mờ nhạt; và câu kết của câu chuyện cũng là một lời
mời gọi tôi: ‘hãy ra đi, và hành động như Người’.
Các bạn thân mến,
Tuần
tĩnh tâm tôi đang hướng dẫn tại Trung Tâm Caritas Việt Nam đang tiến
triển tốt đẹp. Cầu xin Thần Khí Chúa tác động để anh em khám phá ra con
đường tinh yêu phong phú Chúa dành cho anh em.
Đăng nhận xét Bình luận bằng Google Bình luận bằng Disqus
Lưu ý:
- Để bình luận, bạn phải đăng nhập bằng tài khoản Google
- Bấm vào nút Biểu Tượng Cảm Xúc và làm theo hướng dẫn để chèn Biểu Tượng Cảm Xúc