Chính là Cha tôi cho các ông ăn
Sau
phép lạ Đức Giê-su hóa bánh ra nhiều, dân chúng bủa đi kiếm tìm Người; họ thật
khẩn khoản, “Thưa Thầy, Thầy đến đây bao
giờ vậy?” Tuy nhiên điều này không làm cho Người hài lòng, vì Người biết quá
rõ, họ kiếm tìm Người chỉ để được ăn bánh; “Các
ông đi tìm tôi không phải vì các ông đã thấy dấu lạ, nhưng… vì các ông đã được
ăn bánh no nê”. Sau phép lạ, Đức Giê-su đã phải ‘lánh mặt, đi lên núi một mình’ vì biết rằng: cho dầu họ có muốn tôn
Người lên làm vua đi nữa, thì chẳng qua cũng chỉ vì muốn được tiếp tục ăn bánh,
chứ chẳng phải vì muốn chấp nhận Người, lắng nghe lời Người, và còn xa lạ hơn nữa,
nhận ra Thiên Chúa yêu thương họ.
“Tổ tiên chúng tôi đã ăn man-na trong sa mạc
như có lời chép: người đã cho họ ăn bánh bởi trời… ” còn ông “ông sẽ làm gì đây?” Vấn đề được người Do
Thái đặt ra đã rõ: ông cho chúng tôi ăn thứ bánh gì? Đúng là phần lớn diễn
từ sau đó (đúng hơn, một cuộc tranh luận) sẽ xoay quanh vấn đề thứ bánh gì, thứ
‘bánh hay hư nát’ hay ‘bánh trường sinh’ đơn giản là vì, đó là mối quan tâm - thắc
mắc hàng đầu họ đặt ra cho Người. Tuy nhiên hầu như ngay lập tức và xuyên suốt trong
cuộc trao đổi tiếp theo, Đức Giê-su luôn gợi cho họ nhớ về ‘người ban bánh và kẻ
cho họ ăn’; “Không phải ông Mô-sê đã cho
các ông ăn bánh bởi trời đâu, mà chính là Cha tôi cho các ông ăn bánh bởi trời”.
Ngay cả sau đó, khi tự giới thiệu mình là ‘bánh trường sinh’, thì Người cũng
không quên nhắc nhở rằng, Người đồng thời cũng là đấng ban tặng, vì được Chúa
Cha sai đến.
Nếu chỉ nhìn vào bánh
như một thứ thức ăn, người ta sẽ dễ dàng có những đánh giá khác nhau. Man-na
không được sách Xuất Hành (chương 16) xác định rõ là thức ăn gì (nếu có chút đề
cập thì cũng rất chung chung (xem Xh 16:31)). Sách chỉ nhấn mạnh trên sự kiện,
nó được Gia-vê ban cho dân làm của ăn hàng ngày suốt hành trình gian khổ trong
sa mạc. Man-na trước hết là dấu chỉ Gia-vê ân cần chăm sóc dân riêng trong thời
gian xuất hành giải thoát; “Vào buổi chiều
các ngươi sẽ được ăn thịt, và ban sáng các ngươi sẽ được ăn bánh thỏa thuê, và
các ngươi sẽ biết rằng Ta là Đức Chúa, Thiên Chúa của các ngươi’ (câu 12). Ngược
lại, trong sách Dân Số (chương 11), khi dân ta lên tiếng ta thán Mô-sê, thì
Man-na bị chê là không ra gì hết, ‘… bây
giờ chỉ thấy toàn Man-na thôi… nó như hạt ngô, trông như nhựa hương… xay ra nấu
bánh thì mùi vị nó chẳng khác gì mùi vị bánh chiên dầu…’ (câu 7 và 8). Thế
đấy, người Do Thái thời Đức Giê-su chưa tới nỗi chê bánh và cá mà Người đã hóa
ra nhiều cho họ được ăn no nê, dầu có thể thức ăn bình dân đó chẳng ngon lành
gì cho lắm (nếu là ngày nay, nhất là trong một xã hội sung túc hưởng thụ, có lẽ
chúng ta sẽ lên tiếng ta thán vì bánh đó nhàm chán nhạt nhẽo quá chăng). Tuy
nhiên phát biểu của họ cho thấy, họ đã hoàn toàn quên mất việc nhận biết ai đã
cho họ ăn, và tại sao lại cho. Họ lầm tưởng vào thời cha ông họ, Mô-sê đã cho
Man-na là để… tiếp tục lãnh đạo dân, thì nay ông Giê-su cũng làm vì một lý do
tương tự; ‘Ai sẽ cho chúng ta có thịt ăn
đây?’ (Ds 11:4) Đức Giê-su đã muốn gợi cho họ nhớ lại mục tiêu chính mà
sách Xuất Hành nhắm tới khi tường thuật về Man-na: ‘chính Cha tôi đã cho…’ Tiếp theo đó, khi khảng định chính mình là
bánh bởi trời, bánh trường sinh, thì đồng thời Đức Giê-su cũng xác định luôn,
Người cũng chính là Đấng ban bánh cho họ, “bánh
tôi sẽ ban tặng…” (câu 51), và Người kêu gọi họ không những chỉ đón nhận
bánh, mà còn hãy đến với ‘người cho’, đồng thời với Đấng đàng sau ‘người cho’
đó nữa; “Tất cả những người Chúa Cha ban
cho tôi đều sẽ đến với tôi, và sẽ không bị loại ra ngoài… Ý của Cha là tất cả
những ai thấy người Con và tin vào người Con, thì được sống muôn đời…” (câu
37 và 40). Mục đích tối hậu của việc ăn bánh trường sinh chính là: “Việc Thiên Chúa muốn cho các ông làm, là tin
vào Đấng Người đã sai đến.”
Ăn bánh trường sinh là
tin và tiếp nhận trọn vẹn Thiên Chúa tình yêu trao hiến mình cho con người; là
hành vi chạm sâu sát nhất tới sự chăm sóc tuyệt diệu của Thiên Chúa đối với con
người yếu hèn tội lỗi. Tương tự như khi xưa, dân Do Thái thu gom Man-na để “biết rằng Ta là Đức Chúa”, thì nay
Kit-tô hữu rước Mình Máu Thánh Chúa để tuyên xưng: Thiên Chúa là tình yêu tuyệt
hảo, là tình yêu nhân từ và thương xót, là tình yêu cứu chuộc và trao ban.
Mô-sê đã lưu trữ một đấu Man-na trong bình và đặt nó trong cung thánh ‘để giữ lại cho con cháu anh em…’ (Xh 16:53).
Cũng thế nếu Bánh Thánh ngày nay có được giữ lại trong nhà tạm, mục đích chính
cũng là để gợi nhớ về tình yêu nhân ái này, hơn là chỉ để được thờ lạy kính
tôn.
Lạy Bánh Trường Sinh nhiệm mầu, xin cho con
hiểu: nếu bánh và người cho bánh chỉ là một, thế có nghĩa là người đó đã trao
ban hết, trao ban trọn vẹn chính mình. Bây giờ thì con đã rõ hơn: Thánh Thể và
Thập Giá chỉ là một, vì đều là tình yêu tự trao ban đến cạn kiệt. Xin cho con rước
lễ sốt sáng như con đường độc đạo đưa con vào chính tình yêu trao ban đó, để rước
lễ trở nên cho con nguồn dâng hiến và phục vụ, trọn vẹn và mãi mãi. A-men
Lm Gioan Ty SDB
Đăng nhận xét Bình luận bằng Google Bình luận bằng Disqus
Lưu ý:
- Để bình luận, bạn phải đăng nhập bằng tài khoản Google
- Bấm vào nút Biểu Tượng Cảm Xúc và làm theo hướng dẫn để chèn Biểu Tượng Cảm Xúc