CHÚA NHẬT
XXXI THƯỜNG NIÊN – Năm B
Suy niệm
Tin Mừng Mc 12:28b-34
Làm sao có thể yêu mến Thiên Chúa hết lòng?
Đề
tài được đem ra đây thảo luận vẫn hoàn toàn nằm trong phạm trù Cựu Ước. Thầy
kinh sư am tường Sách Thánh và luật Mô-sê đặt cho Đức Giê-su một câu hỏi mang
tính lý thuyết liên quan tới hiểu biết suy luận nhiều hơn: “Trong mọi điều răn, điều răn nào đứng đầu?”
Câu trả lời không khó, chỉ cần trích dẫn hầu như nguyên văn sách Đệ Nhị Luật
chương 6 câu 4-5 là đã có được câu trả lời hoàn hảo: “Nghe đây, hỡi Ít-ra-en! Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta là Đức Chúa duy
nhất. Hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của anh, hết lòng, hết dạ, hết sức anh”
(Đnl 6:4-5). Ngay cả điều răn thứ hai mà Đức Giê-su muốn nối kết với điều răn đứng
đầu cũng không xa lạ gì. Nó được tìm thấy trong sách Lê-vi chương 19 câu 18b: “Ngươi phải yêu đồng loại như chính mình”.
Xét về mặt hiểu biết, ông kinh sư không thua kém gì Đức Giê-su, thậm chí ông
còn xử dụng một đoạn Sách Thánh khác để bổ túc cho câu trả lời thêm rõ: “Ta là Đức Chúa, không còn Chúa nào khác; chẳng
có ai là Thiên Chúa, ngoại trừ ta” (I-sai-a 45:5; Đnl 4:35). Cuộc thảo luận
lý thuyết đó rốt cuộc chẳng dẫn tới kết quả nào khả quan, ngoài lời khích lệ
bâng quơ: “Ông không còn xa Nước Thiên
Chúa đâu!”
Vấn đề mà nhiều người
chúng ta đặt ra trong tư cách là Ki-tô hữu, không nằm trong phạm trù suy tư lý
thuyết, nhưng cụ thể và hiện sinh hơn: làm cách nào mà tôi có thể ‘yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết linh hồn,
hết trí khôn, và hết sức lực ngươi’, ngay
trong đời sống thường ngày? Thiết tưởng,
khi Đức Giê-su đến trần gian và thành lập Hội Thánh, Người không nhằm mục đích
dạy một điều, cho dầu rất căn bản đi chăng nữa, nhưng đã được ghi chép quá rõ
ràng trong Sách Thánh Cựu Ước. Cuộc sống dương thế của Người, và nhất là cái chết
Thập Giá, chính là để trả lời cho nghi vấn cụ thể mang tính hành động trên trên,
điều mà Cựu Ước chỉ mới làm cách hết sức sơ sài.
Yêu
mến, tự nó, không thể bị ép buộc bởi một mệnh lệnh từ bên ngoài: “ngươi phải yêu mến Đức Chúa”;
tình yêu không thể được điều khiển bằng lý trí! Hơn nữa, ngay cả Đệ Nhị Luật
cũng chỉ dám khuyên ‘hãy yêu mến Đức Chúa’.
Khi ban hành Thập Giới, Đức Chúa Gia-vê đã trưng viện lý do: “Ta là Đức Chúa, Thiên Chúa cứu ngươi, đã đưa
ngươi ra khỏi đất Ai-cập, khỏi cảnh nô lệ” (Xh 20:2). Chính Thập Giới cũng
không đòi ‘phải yêu mến Thiên
Chúa’, mà chỉ qui định việc ‘phụng thờ
Người’; vậy thì, khi xác định ‘điều răn’ này hẳn Đức Giê-su phải dựa trên một
lý lẽ lớn hơn việc ‘đưa ngươi ra khỏi
Ai-cập, khỏi cảnh nô lệ’ rất nhiều. Đúng thế! tình yêu chỉ có thể bị cưỡng
ép bởi tình yêu; vì chỉ có tình yêu mãnh liệt cháy bỏng, một khi được biểu lộ
và minh chứng cách cụ thể, mới có sức trói buộc mà thôi. Đức Giê-su hiểu rất rõ
điều này nên Người hằng mơ ước giờ phút Thập Giá, giờ phút mà Người gọi là ‘kairos’, tức là ‘giờ của Người’; vì chỉ
trên thập giá, Người mới cống hiến được bằng chứng về một tình yêu tự hiến trọn
vẹn: “Không có tình thương nào cao cả hơn
tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình” (Ga 15:13).
Bằng cái chết tự hiến đó, Người mới có thể cuốn hút mọi người vào giao ước tình
yêu song phương; “Phần tôi, một khi được
giương cao lên khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi người lên với tôi” (Ga 12:32).
Chỉ như thế, điều răn “phải yêu mến Đức
Chúa” mới có được cái sức ràng buộc thật sự!
Nói
như vậy cũng đồng thời là lời giải đáp cho một trong các vấn nạn mà từ lâu nay
nhiều tín hữu, thậm chí cả tu sĩ linh mục vẫn hằng ấp ủ: ‘làm thế nào mà tôi có
thể yêu mến Thiên Chúa hết lòng’. Nếu tình yêu không thể bị ép buộc, thì dầu nỗ
lực hay cố gắng tới mấy, tôi cũng sẽ không bao giờ có thể yêu mến Thiên Chúa ‘hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn, và hết
sức lực’ mình! Điều duy nhất cho phép tôi ‘yêu hết lòng’ là nghiệm ra tình
yêu Chúa hiến mình cho tôi càng sâu bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu, để qua đó tôi
sẽ cảm thấy mình bị thúc ép, bị lôi cuốn đáp trả tình yêu này. Phải chăng đó là
nội dung của Giao Ước Mới: một ký kết tình yêu giữa Thập Giá và mỗi chúng ta?
Tông đồ Gio-an đã dành nhiều nỗ lực để cảm nghiệm thứ tình yêu đó trước khi viết
về giới luật yêu thương. Trong lá thư 1 ngài viết. “Tình yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta được biệu lộ như thế này…
Không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa, nhưng chính Người đã yêu thương
chúng ta, và sai Con của Người đến làm của lễ đền tội cho chúng ta” (1 Ga
4:9-10). Phao-lô cũng nói tới một thứ tình yêu thúc bách: “Tình yêu Đức Ki-tô thôi thúc chúng tôi… Vì Đức Ki-tô đã chết thay cho mọi
người, để những ai đang sống, không còn sống cho chính mình nữa, mà sống cho Đấng
đã chết và sống lại vì mình” (2 Cr 5:14-15).
Vậy thì, ‘Yêu Chúa hết
lòng’ phải xuất phát từ chiêm ngắm và cảm nghiệm Thập Giá! Mỗi khi cử hành Thánh
Lễ, tôi có thật sự thâm tín rằng: đây là giờ phút tối ưu để tôi xây dựng ‘yêu mến Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí
khôn, và hết sức lực’ không?
Đăng nhận xét Bình luận bằng Google Bình luận bằng Disqus
Lưu ý:
- Để bình luận, bạn phải đăng nhập bằng tài khoản Google
- Bấm vào nút Biểu Tượng Cảm Xúc và làm theo hướng dẫn để chèn Biểu Tượng Cảm Xúc