Suy niệm
Tin Mừng Mt 1:18-24
Tin Mừng vượt trội hơn cả công chính trần gian
Giáng Sinh đã gần kề! và
đương nhiên Lời Chúa muốn tường thuật cho chúng ta về các sự kiện, các nhân vật
có liên quan trực tiếp tới biến cố trọng đại của lịch sử cứu độ: Giu-se và
Ma-ri-a là những nhân vật rất đáng cho chúng ta chiêm ngưỡng và học hỏi, chính
vì các cuộc chiến đấu nội tâm mà các ngài đã từng phải giáp mặt trước các đòi hỏi
của Tin Mừng.
Trường hợp Ma-ri-a: được
tường thuật cách chi tiết trong biến cố truyền tin, đã được Phúc Âm Lu-ca ghi lại
khá tỉ mỉ (Lc 1:26-38), còn tác giả Mát-thêu thì vắn gọn hơn: cô Ma-ri-a – một
trinh nữ chưa về chung sống với chồng là Giu-se, đã có thai do quyền năng Chúa
Thánh Thần. Đoạn sách tiên tri I-sai-a được trích dẫn chỉ muốn xác định việc
con trẻ sẽ hạ sinh là ‘Em-ma-nu-en –
Thiên Chúa ở cùng chúng ta’, có nghĩa là thật sự Người có nguồn gốc từ
Thiên Chúa. Ngay cả đoạn gia phả cũng hầu như có chủ đích cho thấy đấng Ki-tô
không phải là con ruột của Giu-se, mà chỉ mong minh chứng Người thực sự thuộc
giòng tộc nhà Đa-vít: “…Gia-cóp sinh
Giu-se, chồng của Ma-ri-a, bà là mẹ đức Giê-su cũng gọi là đấng Ki-tô” (Mt
1:16). Cuộc chiến đấu nội tâm của Ma-ri-a, trước khi chưa chung sống với chồng
mà đã có con, cũng thật khốc liệt. Hôm nay đoạn Tin Mừng Mát-thêu mời chúng ta
tập trung vào trường hợp của Giu-se - nhân vật nam chủ chốt; người sẽ phản ứng
ra sao trước biến cố kỳ dị này, chiếu theo các qui định ngặt nghèo của truyền
thống và luật pháp Do Thái?
Trường hợp Giu-se: trong
cách suy nghĩ thông thường của một người đàn ông Do Thái mẫu mực thời đó, ông dễ
dàng chấp nhận việc có con cái nối giòng, theo thói tục được mọi người thời bấy
giờ nhìn nhận. Giu-se được gán cho hạn từ ‘người
công chính’ (lưu ý: thuộc từ ‘công chính’ được Mát-thêu áp dụng duy nhất một
lần trong trường hợp này) chỉ vì luôn hành sử theo đúng luật pháp Mô-sê cách đường
đường chính chính. Ông không muốn, mà cũng không thể chấp nhận bất kỳ lối sống
nào không phải là công minh chính đại tuân thủ luật Mô-sê. Dầu có kính nể
Ma-ri-a tới mấy, nhưng việc vợ ông đã thành hôn nhưng chưa về nhà chồng chung sống,
mà đã mang thai là không thể chấp nhận được.
Luật pháp đã tiên liệu cho các ông chồng rơi vào hoàn cảnh này: hoặc tố
giác hoặc đơn giản bỏ phế cuộc hôn nhân…, rồi để mặc cho xã hội hành xử theo
đúng qui định đối với trường hợp ngoại tình. Tuy nhiên lời sứ thần Chúa đòi ông
phải hành xử như một người cha thực thụ: “đón
Ma-ri-a vợ ông về nhà.., ông phải đặt tên cho con trẻ là Giê-su”…; nói cách
khác, đòi ông không còn ‘công chính’ theo đòi hỏi của luật pháp nữa. Đó quả là
một đòi hỏi quá lớn đối với một người Do Thái ‘công chính’ như Giu-se. Ông phải
quyết định: giữa một bên là chương trình cứu độ của Thiên Chúa đang được khai mở
‘vì chính Người sẽ cứu dân Người khỏi tội
lỗi của họ’, và bên kia là sự công chính theo luật pháp của bản thân ông.
Và Giu-se ‘khi tỉnh giấc, đã làm như sứ
thần Chúa dạy và đón vợ về nhà’, tức là ông đã chấp nhận cộng tác vào công
trình cứu độ của Thiên Chúa, hơn là theo đuổi sự công chính của xã hội quanh mình.
Trường hợp Ma-ri-a cũng
tương tự như thế, khi cô lên tiếng: “Vâng,
tôi đây là nữ tì của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói”.
Như vậy đối với cả hai: Tin Mừng cứu độ hẳn phải trổi vượt xa sự công chính của
luật pháp.
Đúng thế! Thực hiện kế
hoạch cứu độ của Thiên Chúa và biểu lộ được lòng thương xót từ nhân của Người
là nhiệm vụ hàng đầu và nội dung lớn nhất của Tin Mừng. Sống công chính theo luật
pháp thì mọi người đều phải làm, mỗi thời có một cách sống công chính chiếu
theo nền luân lý xã hội chuyển dịch theo thời gian, nơi chốn, văn hóa và truyền
thống tuy có giá trị thật đấy, nhưng đứng trước Tin Mừng cứu độ, nó không còn
giữ địa vị độc tôn - mục tiêu tối thượng được nữa. Thật vậy: công chính Do Thái
đã có từ thời Cựu Ước, tương tự như thế, ‘công chính’ dưới dạng này hay dạng
khác cũng đã tồn tại trong tất cả các xã hội và tôn giáo nhân loại. Tin Mừng
Hài Nhi Giê-su đem đến trần gian không phải là một thứ công chính luân lý cao đẹp,
hoàn hảo hơn các nền công chính khác. Căn cứ vào thái độ của Đức Giê-su khi cư
xử với người nữ Sa-ma-ri chung chạ tới sáu đời chồng, với Gia-kêu cầm đầu nhóm
thu thuế bất chính, với Mác-đa-la người phụ nữ đàng điếm khét tiếng trong
thành, với tên gian phi tử tội cùng bị đóng đinh… thì Tin Mừng cứu độ được loan
báo không hề bị ràng buộc bởi các điều kiện luân lý hay công chính theo luật
pháp.
Đúng là Mùa Vọng kêu mời
ta sám hối, nhưng không phải là thứ sám hối nhằm vun đắp cho ta một cuộc sống
luân lý cao đẹp, lành mạnh hơn…, nhưng trước hết là để ta đón nhận cách trọn vẹn
hơn Tin Mừng cứu độ. Mùa Vọng là thời gian tôi lắng nghe và đón nhận Thầy
Giê-su, không phải vì học thuyết luân lý tuyệt hảo của Người, nhưng vì Người
chính là hiện thân của một Thiên Chúa từ nhân. Kỷ nguyên mà Người khai mở không
nhất thiết phải là kỷ nguyên của một xã hội hoàn hảo, trong đó mọi người đều phải
trở nên đạo đức thánh thiện; mà tiên quyết phải là kỷ nguyên của lòng thương
xót thứ tha, trong đó tội lỗi tuy vẫn tồn tại, nhưng tội nhân thống hối cảm thấy
mình được hoàn toàn chấp nhận và yêu thương vô điều kiện.
Là một linh mục, hơn bất
cứ ai khác, tôi càng cần xác tín điều này hơn ai hết, để việc mục vụ và loan
báo Tin Mừng của tôi đạt được chiều kích mới và đánh đúng trọng tâm!
Lạy thánh Giu-se đấng công chính, xin hãy dạy con đón Hài
Nhi Giê-su cách xứng đáng. Xin cho con thấu hiểu rằng: khi sinh ra, Hài Nhi này
đã không cần tới giầu sang trần thế cũng như danh giá xã hội; điều duy nhất Người
mong đợi là thực hiện cho bằng được chương trình cứu độ từ nhân của Chúa Cha.
Xin Thánh Cả dạy cho con biết: xưa chính ngài cũng đã từng phải hy sinh danh
thơm tiếng tốt của mình như thế nào để có thể âm thầm cộng tác vào kế hoạch cứu
độ, thì nay trong đời sống và công việc mục vụ của mình, con cũng phải thực hiện cho bằng được cùng một ưu tiên cao
đẹp đó. A-men
Lm Gioan Ty SDB
Đăng nhận xét Bình luận bằng Google Bình luận bằng Disqus
Lưu ý:
- Để bình luận, bạn phải đăng nhập bằng tài khoản Google
- Bấm vào nút Biểu Tượng Cảm Xúc và làm theo hướng dẫn để chèn Biểu Tượng Cảm Xúc