Suy niệm
Tin Mừng Mt 3:1-12
Sứ điệp của Gio-an có giá trị nào cho chúng ta?
Hình ảnh Gio-an, vị tiền
hô của đấng Thiên Sai, được Mát-thêu phác họa thật quá ấn tượng; và cũng ấn tượng
không kém, những lời kêu gọi thống hối của ông! Có lẽ tác gỉả đã dày công viết
lên đoạn Phúc Âm này với chủ đích: làn sao cho độc giả là những người Do Thái,
chịu tìm hiểu về Giê-su Na-da-rét, vị mà Gio-an có nhiệm vụ loan báo; nếu vị tiền
hô đã hấp dẫn được ‘người ta từ
Giê-ru-sa-lem và khắp miền Giu-đê, cùng khắp vùng ven sông Gio-đan, kéo đến với
ông’, thì nhân vật phải đến sau sẽ là như thế nào? Tất nhiên điều quan trọng
chính là không ai được nhầm lẫn người dọn
đường với vị phải đến, vị tiền hô với đấng Thiên Sai, và nhất là đừng nhầm lẫn sứ
điệp của Gio-an với Tin Mừng của Đức Giê-su.
Mát-thêu phác họa một
Gio-an tiên tri ‘mặc áo lông lạc đà, thắt
lưng bằng dây da, lấy châu chấu và mật ong rừng làm thức ăn’, những hình ảnh
in đậm nét một nhà tu hành khắc khổ. Tác giả muốn chứng minh cho thấy: Gio-an ‘chính là người được ngôn sứ I-sai-a nói tới:
có tiếng người hô trong hoang địa: Hãy dọn săn con đường cho Đức Chúa, sửa lối
cho thẳng để Người đi’ (Is 40:3…). Nếu Gio-an đã là như thế, thì chính vị
Thiên Sai sắp tới sẽ phải có diện mạo như thế nào...? Sách Tin Mừng ông viết sẽ
dần phác họa lên diện mạo độc đáo đó, có điều ngay từ lúc này tác giả đã cho thấy:
chắc chắn nó sẽ khác xa với diện mạo mà Gio-an - vị tiền hô đang phô diễn trước
đám dân chúng tới nghe ông giảng dạy.
Sứ điệp Gio-an rao giảng
có phần mạnh mẽ, cứng rắn và khẩn trương: “Anh
em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần”. Nội dung sứ điệp tập trung vào việc
kêu gọi mọi người ‘thú tội’ tức là nhìn
nhận tội lỗi mình phạm và ăn năn; đồng thời sứ điệp đó phải được tất cả mọi người,
không trừ một ai, đón nhận: “Đừng tưởng
có thể bảo mình rằng: chúng ta đã có tổ phụ Ap-ra-ham!”. Do đó đón nhận
nhân vật vĩ đại sẽ đến sau,đấng mà Gio-an chỉ có nhiệm vụ dọn đường, tất nhiên phải
là điều rất khẩn trương đối với hết thảy mọi người: “Cái rìu đã đặt sát gốc cây: bất cứ cây nào không sinh quả tốt đều bị chặt
đi và quăng vào lửa”. Khi sử dụng lối hành văn khải huyền vốn rất quen thuộc
với các người Do Thái, Gio-an giới thiệu vị Thiên Sai như nhân vật phải đến để
thanh lọc, để tẩy rửa trong ngày thế tận ‘Tay
Người cầm nia, Người sẽ rê sạch lúa trong sân: thóc mẩy thì thu vào kho lẫm,
còn thóc lép thì bỏ vào lửa không hề tắt mà đốt đi’.
Có điều là: chính Gio-an
có vẻ như đã không có một khái niệm nào về nhân vật sẽ đến sau mình, ngoại trừ xác
tín rằng: giữa ông và vị đó có một khoảng cách vô biên; “Đấng đến sau thì quyền thế hơn tôi, tôi không đáng xách dép cho Người”.
Cũng vậy, giữa phép rửa sám hối ông làm và phép rửa Người sẽ thực hiện không hề
có gì tương đồng: “Tôi dìm (làm phép rửa
cho) các anh trong nước để giục lòng các anh sám hối… Còn Người sẽ dìm các anh
trong Thánh Thần và lửa”. Ở đây ta cũng nên lưu ý: có đối kháng giữa nước
và lửa! Thậm chí ông còn không hình dung nổi nội dung sứ điệp của vị thiên sai sẽ
hệ tại ở điều gì: sứ điệp trừng phạt hay tha thứ? Đức Giê-su nói cho các môn đệ
được Gio-an đang bị cầm tù sai tới để tìm hiểu về Người: hãy về thuật lại cho
Gio-an biết về các hành động xót thương lúc đó Người đang thực hiện; ‘người mù xem thấy, kẻ què được đi, người cùi
được sạch, kẻ điếc được nghe, người chết sống lại, kẻ nghèo được nghe Tin Mừng”
(xem Mt 11:2-6). Đức Giê-su không phủ nhận việc khắc kỷ tu thân, công minh
chính trực của Gio-an là điều cao trọng; Người lớn tiếng ca ngợi ông là người
có cuộc sống đi đôi với lời rao giảng. Người hết lời đề cao sự vĩ đại của ông:
“trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa
từng có ai cao trọng hơn ông Gio-an Tẩy Giả” (xem Mt 11:7-11). Thế nhưng
Người cũng thẳng thắn cho biết: những điều trên không ăn nhằm gì tới Tin Mừng
mà Người đang rao giảng, đó là: tin và đón nhận lòng từ bi nhân hậu vô biên của
Thiên Chúa. Đây mới đích thực là điều cao cả hơn hết, vì “kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời còn cao trọng hơn ông” (Mt 11:11)!
Như vậy thì nội dung mùa
vọng, hay việc chuẩn bị đón Đấng Cứu Thế, đã lộ rõ: nó không cốt yếu hệ tại ở
việc cải tà qui chính hay chấn chỉnh đời sống, nhất là về mặt luân lý, cho dầu
các việc đó có tốt đẹp tới đâu. Mùa vọng chính yếu phải là thời gian mời gọi ta
đón lấy hồng ân cứu độ, đón nhận lòng thương xót bao la của Thiên Chúa. Đó là thời
gian vui mừng tột độ, một khi các Ki-tô hữu hiểu biết rằng: Hài Nhi Giê-su
giáng sinh chính là bảo chứng tình yêu nhân hậu vô biên mà Thiên Chúa đang muốn
thực hiện. Nếu có lắng nghe sứ điệp sám hối của Gio-an thì cũng chỉ là để mau mắn
đón lấy ơn cứu độ xót thương của Thiên Chúa, để có thể ký gửi niềm tin tuyệt đối
vào Hài Nhi giáng trần mà thôi.
Có như thế Mùa Vọng mới
đáng được gọi là thời gian của hy vọng và cậy trông chứ!
Đăng nhận xét Bình luận bằng Google Bình luận bằng Disqus
Lưu ý:
- Để bình luận, bạn phải đăng nhập bằng tài khoản Google
- Bấm vào nút Biểu Tượng Cảm Xúc và làm theo hướng dẫn để chèn Biểu Tượng Cảm Xúc